Hương vị cuộc sống!

Ranh giới chính là không ranh giới!


Dạ Ngọc Minh Anh

Trước đây mình từng từng nói: Điều đau khổ nhất không phải là điều mà ta ko có. Mà là ta có nhưng lại không thể.

Mình rút lại nhé ^^!

Những tưởng khoảng cách xa nhất cũng chính là gần nhất.

Hóa ra, khoảng cách xa nhất là khi ta không ý thức được nó!

Xa ư? Gần ư? Ta không biết! Không cảm nhận được! Cũng chả quan tâm.

Thì ra, đỉnh điểm của nỗi đau không phải là nước mắt, nhưng cũng không phải tiếng cười trong vô thức.

Đỉnh điểm của nỗi đau cuối cùng là sự vô cảm.

Không cảm nhận được. Trống rỗng, cảm xúc hóa hư không!

Nước mắt không phải là đâu khổ nhất!  Cũng không phải là nỗi kìm nén, để nước mắt kia ko thể chảy.

Hóa ra, đó là khi ta muốn khóc nhưng không một giọt lệ rơi.

Bi kịch của hy vọng, hóa ra không phải tuyệt vọng.

Hóa ra, đó là khi ta vô thức tồn tại. Sinh ra để làm gì? Ta không biết! Ta chỉ là một thực thể tồn tại.

Ta có sống hay không? Ta không biết!

Vì chưa bao giờ ta thực sự sống!

Thì ra, TẬN CÙNG CỦA RANH GIỚI CHÍNH LÀ KHÔNG RANH GIỚI.

TẤT CẢ HÓA HƯ KHÔNG!

Dạ Ngọc Minh Anh

2 bình luận về “Ranh giới chính là không ranh giới!

*Cười* Lại đây ^.~!